Mạn trà cố niên (Tản mạn cuối năm Giáp Thìn 2024)

Minh Thư

Administrator
Nhân cái tiết khí của những ngày đông sắp cũ, cái buốt giá làm ta rùng mình nhận ra, những dự định, suy tư mà ta hằng ấp ủ từ năm ngoái, cũng đã đến dịp được lôi ra nhìn ngắm lại.

Chỉ có điều, năm nay hơi khác. Chẳng giống mọi năm, không còn là những màn điểm danh, chỉ mặt gọi tên những việc ta đã làm, hay chưa làm. Cười nhạt một cái, cái cười nhạt tự nhiên cũng chẳng còn giống thường ngày.

Tâm thức lại bắt đầu một hành trình hồi tưởng. Mặc cho ngoài kia, tiếng chân người rảo bước rời chốn công môn, tiếng động cơ xe tải gầm rừ hậm hực cái phận tôi tớ, những cuộc điện thoại chóng vánh chẳng đầu chẳng đuôi. Tất cả, tất cả cứ thế lướt qua, rồi lần lần tan vào màn đêm. Chỉ còn tâm thức là ở lại.

Những việc ta dự tính năm ngoái, rốt cuộc không kết thúc ở cái đích ta vạch ra hồi đó, mà lại là khởi đầu cho một hành trình mới, hay ho hơn nhiều. Còn những việc thành tựu, rốt cuộc cũng chẳng mang lại cho ta cảm giác hoan hỉ như hồi đó ta tưởng tượng, trái lại, một cảm giác trống rỗng bao trùm. Nên ta cười nhạt. Cười nhạt vì cái lẽ vô thường hư hư ảo ảo đó, cuối cùng thì ta cũng chứng được, và hiểu được. Đây rồi, tài sản giá trị nhất ta có được trong năm vừa rồi, chính là thấu được cái lẽ vô thường mà hằng ngày kinh kệ vẫn rao giảng, người người vẫn cửa miệng đây.

Nhấp một ngụm cà phê. Ngắm nhìn đất trời một lần nữa, như một cách để san sẻ nỗi vui của đứa học trò vừa vô tình tìm ra lời giải cho bài toán mẹo mà cô giáo ra trên lớp.

Tâm trí nhẹ như lá bay, nên mạn phép tặng mọi người trên diễn đàn Đạo và Đời vài câu thơ vừa nảy ra trong đầu:

Đông mạt gió tàn xuân đương tới
Sương mờ nắng nhạt phủ đồi xanh
Đất trời chẳng vướng bận, vãng sanh
Sao ai còn vấn vương ngày cũ ?

Đừng vương vấn nữa, ngẩng đầu bước tiếp, như cái cách ta hiên ngang bước đến cuộc đời này.

--Minh Thư, từ một nơi rất xa--
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên Bottom