Các Giai Đoạn Tu của Bồ Tát

Đạo và Đời

Quản Trị Diễn Đàn 0989.913.611
Các Giai Đoạn Tu của Bồ Tát

Bồ-tát là viết tắc của chữ Bồ-đề Tát Đỏa mà Phạn ngữ là Bodhisatwa có nghĩa là Giác Hữu Tình tức là những vị hữu tình đã giác ngộ và phát nguyện làm cho chúng sinh cũng được giác ngộ như mình tức là Hữu Tình Giác.

Bồ-tát phải trải qua 55 giai đoạn từ khi phát tâm Bồ-đề thì mới đạt được quả vị đẳng giác là thành Phật. Đừng nên hiểu lầm là Bồ-tát thì lúc nào trí tuệ hay tâm thanh tịnh cũng cao hơn các vị A La Hán trong Thanh Văn.

Khi mới phát tâm tu theo Đại thừa, làm việc vì người quên mình tức là lấy lợi tha làm phương châm hành động thì được gọi chung là Bồ-tát.

Tất cả Phật tử không phân biệt tại gia hay xuất gia, nam hay nữ muốn phát tâm tu theo Bồ- tát đạo, giữ Bồ-tát giới tức là 10 giới trọng và 48 giới khinh để phá trừ tập khí ngã mạn, chấp ngã chấp pháp và nguyện hy sinh mình mà lo cứu giúp chúng sinh đều là Bồ-tát cả.
Ba Giai Đoạn Tu của Bồ Tát
Giai đoạn đầu kể từ khi mới phát tâm Đại thừa là Thập Tín, Thập Trụ, Thập Hạnh, Thập Hồi Hướng và Tứ Gia Hạnh thì gọi là Đệ Nhất A Tăng Kỳ Kiếp tức là Bồ-tát Địa Tiền có nghĩa là chưa bước vào Thập Địa. Trí tuệ và tâm thanh tịnh của Bồ-tát Địa Tiền không bằng các vị A La Hán vì họ đã vượt ra khỏi tam giới, chứng đắc Niết bàn nên tâm rất thanh tịnh.

Giai đoạn thứ hai là Bồ-tát tu từ Sơ Địa đến Thất Địa tức là họ đã đạt được Hoan Hỷ Địa, Ly Cấu Địa, Phát Quang Địa, Diệm Huệ Địa, Nan Thắng Địa, Hiện Tiền Địa và Viễn hành Địa thì gọi là Đệ Nhị A Tăng Kỳ Kiếp.

Giai đoạn thứ ba là họ tu từ Bát Địa đến Thập Địa tức là Bất Động Địa, Thiện Huệ Địa và Pháp Vân Địa thì gọi là Đệ Tam A Tăng Kỳ Kiếp.

Khi mãn Thập Địa đến địa vị Đẳng giác, qua Đẳng giác đến Diệu giác là thành Phật. Bồ-tát Đẳng giác và Diệu giác đã dứt trừ Trần sa hoặc và Vô minh hoặc để đến chỗ giác ngộ hoàn toàn là Phật.

Khi tu mà chỉ còn một đời nữa là sẽ thành Phật như Bồ-tát Di Lặc thì gọi là Nhất Sanh Bổ Xứ.
 
THỌ BỒ TÁT GIỚI

Muốn thọ Bồ-tát giới thì người tu bắt buộc phải ăn chay trường vì đã là Bồ-tát thì sao lại còn ăn thịt chúng sinh? Càng quên mình, càng hy sinh vì chúng sinh thì càng tiến sâu trong Bồ-tát đạo. Nếu hy sinh những vật ngoài thân như tiền của cúng dường để in kinh viết sách, vật dụng…thì tương đối dễ làm nhưng Bồ-tát còn dám hy sinh những gì về nội thân mà họ vẫn hoan hỷ thực hành thì mới là khó

Bồ-tát không còn tạo nghiệp bởi vì các Ngài biết nghiêm trì sáu căn. Đó là giữ cho Mắt, Tai, Lưỡi, Mũi, Thân và Ý đừng bị ô nhiễm, dính mắc nơi sáu trần: Sắc, Thanh, Hương, Vị, Xúc, Pháp làm cho Thân-Khẩu-Ý được thanh tịnh. Các Ngài không làm việc ác mà chỉ toàn làm việc thiện và đem tất cả công đức hồi hướng cho mọi loài chúng sinh thì các nghiệp cũ tan đi, mọi bệnh khổ được tiêu trừ. Các Ngài nguyện làm những vị thầy thuốc giỏi, phát chí làm đại y vương để chửa tâm bệnh và thân bệnh cho tất cả chúng sinh.
 
Bồ-tát tuy thị hiện cũng mang thân bệnh như chúng sinh, nhưng các Ngài vẫn ung dung tự tại, không buồn rầu, than trách mà luôn tinh tấn cứu giúp chúng sinh với tâm Bồ-đề lợi tha, vô ngã. Đây là những lời an ủi, thăm hỏi của Bồ-tát không bệnh làm cho Bồ-tát có bệnh phát khởi hoan hỷ vậy

Bồ-tát vào thế gian cũng mang thân sanh tử như chúng sinh nhưng họ biết tư duy quán chiếu để thấy thân là vô thường, có sanh có diệt. Thân nầy là cội nguồn của muôn sự khổ đau, là sự kết hợp của tứ đại nên thân không có chủ thể, không có tự tánh, là vô ngã tức là Không. Vì có trí tuệ nên họ biết thân nầy là giả huyễn cho nên không bám víu vào nó mà chỉ dùng nó như là chiếc bè, là phương tiện để cứu giúp chúng sinh với tấm lòng kiên trì, không mệt mỏi.

Bồ-tát thi ân mà bất cầu báo nên cho dù gặp hoàn cảnh nào, thuận hay nghịch, vẫn không sờn lòng, lùi bước. Thân là do sự kết hợp của đất, nước, gió, lửa. Nếu tứ đại hòa hợp thì thân yên ổn, bằng ngược lại thì thân bất an, bệnh tật. Đã biết thân là vô thường thì đau yếu, bệnh tật có gì phải quan tâm. Biết như thế là người có trí tuệ. Mặc dù hễ có thân là có bệnh, nhưng không vì thế mà nhàm chán và muốn hủy hoại nó đi. Ngày nào còn mang thân ngũ uẩn thì còn dùng nó làm phương tiện để cứu giúp chúng sinh. Ngay cả khi thân bệnh mà cũng có thể dùng làm phương tiện để tiến tu đạo hạnh, bồi dưỡng trí tuệ.

Đó là biết tư duy quán chiếu để thấy thân là vô thường, vô ngã, không và bất tịnh. Có như thế thì tuy biết thân là giả huyễn, nhưng con người vẫn dùng nó như là những phương tiện thiện xảo trước là độ cho mình và sau độ cho người. Cho dù có gặp nghịch duyên chướng ngại vẫn không lùi chân thoái bước mà tinh tấn vượt qua mọi sóng gió chông gai để viên thành Bồ-tát đạo.
 
Nhưng đối với các vị Bồ-tát mới phát tâm – mới tu và hàng Thanh Văn thì họ còn chấp Pháp tức là thấy có pháp môn để tu, có quả vị để chứng và còn cầu Niết bàn để được an vui tịch diệt nên chưa thâm nhập được Bản Thể thanh tịnh mà không thể dung thông với vũ trụ và hòa nhập với thiên nhiên được. Mặc dầu họ cũng có thần thông nhưng bị giới hạn.

Người đang bị ràng buộc mà dạy cách mở ràng buộc cho người khác là chuyện không thể có. Mình không bị ràng buộc, mở ràng buộc giúp cho người khác là việc dễ dàng! Thế nên Bồ-tát không nên làm những điều gì khiến cho mình bị ràng buộc
 
Thông thường các vị Bồ-tát đã chứng quả vị cao trong Thập Địa tức là chứng được Đệ Tam A Tăng Kỳ Kiếp thì họ thường thị hiện trong thế gian nầy để giáo hóa và cứu độ chúng sinh dưới nhiều hình tướng khác nhau, nhưng không bao giờ để lộ tung tích thì chúng ta gọi họ là Siêu phàm Bồ-tát. Bố Đại Hòa thượng là hiện thân của Bồ-tát Di Lặc vậy

Các đại Bồ-tát thâm nhập trí tuệ Đại thừa nên không còn chấp ngã, chấp pháp. Họ lìa Sự Tướng mà nhập Bản Thể thanh tịnh nên có thần thông diệu dụng và tâm thể dung thông với vạn pháp nên không có gì ngăn ngại. Họ quán Quảng Hiệp Tự Tại Vô Ngại mà tự biến hóa

Bồ Tát Quán chiếu tư duy như thế đối với chúng sinh. Nếu sanh khởi lòng đại bi ái kiến thì cần phải xả ly. Bởi vì Bồ-tát nhằm đoạn trừ khách trần phiền não mà phát khởi lòng đại từ bi. Nếu lòng đại bi còn có tâm ái kiến thì ở trong sanh tử sẽ có lúc mỏi mệt mà thoái thoát đạo tâm. Xa lìa đại bi ái kiến thì hóa độ chúng sinh đời nầy, kiếp khác cùng không có chán nản mỏi mệt.
 
Back
Top Dưới